Hôm nay là ngày đáng ghét vật vã, dạo này phải làm việc với mấy bác nhà nước chán dã man. Hồi trước đã không thích rồi, nhưng tới bây giờ thì mình phải nói là mình “sợ”, sợ theo đúng cái nghĩa của thật sự của nó.
Hôm trước Blue có kể câu chuyện bắt cua. Đại ý là thế này, có 2 người 1 người VN và một người nước ngoài đi xuống đồng bắt cua, rỏ cua của người nước ngoài rất cẩn thận có nắm, có khóa đàng ngoài, còn của người Việt nam vốn tính phóng khoáng nên có rỏ cũng không cần có nắp. Bắt cua một hồi lâu, người nước ngoài kia ngạc nhiên và hỏi anh chàng Việt nam xem tại sao rỏ của của anh ta không cần nắp, nhỡ cua bò ra ngoài thì sao? Anh chàng kia quay lại và trả lời thản nhiên “Ối giời lo gì, cậu cứ để ý xem cứ con nào chuẩn bị bò ra khỏi rỏ thì thể nào cũng có con kéo nó xuống”.
Tôi không biết tác giả của câu chuyện trên là ai, người Việt hay người nước ngoài. Nhưng cũng giống như chuyện con lợn nhà hàng xóm mà mẹ tôi hay kể. Chuyện về anh chàng hàng khi bụt hiện lên hỏi ước muốn của anh ta, thay vì ước cho con lợn nhà mình đẻ nhiều ăn khỏe, không ốm đau như nhà hàng xóm, thì anh ta ước rằng con lợn nhà hàng xóm phải bị lăn quay ra chết như mấy con lợn trước đây của nhà mình.
Âu rằng ích kỷ là điều vốn dĩ trong mỗi con người, ai cũng có, nhưng thay vì chiến thắng sự ích kỷ để vượt lên đối thủ, đó chúng ta lại mong muốn đối thủ gặp khó khăn để chúng ta có cơ hội vươn lên. Tôi nghĩ lại cũng thấy buồn. Tại sao chúng ta không phải là người đi tiên phong trên những con đường mới, mà chúng ta thích lao đầu vào dành dật những gì mà ta thấy người khác đang đi. Âu dằng để chúng ta chứng minh rằng mình mạnh mẽ, nhưng có nghĩ rằng người tạo ra con đường mới, đó thực sự đúng là người mạnh mẽ.
Trở lại với việc ngày hôm nay, tự nhiên cuối giờ chiều rồi. khách hàng gọi điện và kêu rằng của em thế này của em thế kia, lần trước cái website của anh thế này thế kia, có chức năng này chức năng kia. Mình đã mất bao nhiêu công để làm rồi lại đòi lại cái cũ. Đúng thật là, mấy bác làm CNTT mà chẳng biết cái quái gì về HTML chẹp. Công nghệ mà các bác hay dùng đó là Ctrl + C và Ctrl + V. Hix, cái công nghệ mà tôi đã được thấy nhiều người ớn đến tận cổ, công việc nhà nước mà, làm cho nó xong, chẳng cần tìm hiểu phải làm như thế nào cho nó tốt hơn. Có lợi lộc gì thì cứ ala xô một lô một lốc người sắn tay áo vào… đòi chia phần. Chẹp làm thì chẳng làm gì cả, ai cũng lười, công nghệ + lười… thành cái gì nhỉ? Chả là cái gì cả.
Nghĩ lại không ít nơi vẫn còn những con người như thế này, vậy thì bao giờ đất nước chúng ta có thể đi lên được. Nghĩ lại thấy buồn… chẹp
[…] các bác Rồng Việt Nam, tôi chợt nhận thấy một điều rằng, chúng ta vẫn bị tâm lý của con cua… các bạn không nghĩ rằng tất cả những dịch vụ mình đang làm để phục […]