Một câu nói đùa trước đây của vợ tôi , em gen với bạn FPT bạn ấy được ở bên anh 8 giờ mỗi ngày… trong khi em chỉ được gặp anh và nói chuyện với anh 2 giờ rồi lại phải chìm vào giấc ngủ. Câu nói đùa của vợ tôi làm tôi cũng chợt tỉnh lại, chúng ta luôn giành phần lớn thời gian trong cuộc đơi mình để “làm việc”, thời gian chúng ta nhận thức được nhiều nhất là khi chúng ta ở nơi làm việc, nếu bạn không yêu thích công việc của mình có lẽ 8 giờ đồng hồ mỗi ngày đó là một cực hình? Tôi có một cách nghĩ đơn giản, nếu không thể thay đổi hoàn cảnh, hay thay đổi chính bản thân mình… nhưng rất may… tôi lại có một tình yêu đủ lớn với bạn ấy… người tình 8 tiếng.
Đối với tôi FPT cho đến nay là một điều gì đó, không hẳn thiêng liêng, không hẳn yêu quý… tôi xác định lại… rất nhiều lần… có thể nó giống tình yêu của một Fan đối với Thần tượng của mình… tôi vốn chúa ghét các em 9x hiện giờ đang lao đầu vào cái đám hộ cho là thần tượng, mà với tôi nó chả ra đâu vào đâu cả. Với FPT tôi luôn tìm một sự gần gũi, một tình cảm thân quen, nhưng đến giờ tôi vẫn chỉ cảm thấy thực sự khi làm cho FPT tôi đang được sống cùng thần tượng của chính mình.
Không rõ thương hiệu FPT định vị trong tâm trí tôi từ thời gian nào… tôi chỉ đơn giản nhận thấy rằng mình mong muốn được làm việc với những con người trong tổ chức ấy, là một thành vần của cái logo 3 mầu ấy. Nhiều ngườ nói rằng, không nên làm ở một vị trí quá 3 năm, nó sẽ làm con người trở nên kém phát triển, vậy nên phải “nhảy việc”, may mắn thay, ở FPT lại giúp tối có những cơ hội đó, mà không phải xa rời “thần tượng” của mình, từ ngày vào FPT cuối năm 2004 tôi đã có cơ hội làm việc ở 5 đơn vị khác nhau nhưng vẫn thuộc trong cùng tập đoàn, một điều đối với tôi là may mắn, nhưng với bạn bè, và người ngoài nhìn vào, lúc nào cũng hỏi, vẫn làm ở chỗ đó hả? Tất nhiên tôi chỉ gật đầu và trả lời vâng ạ, vẫn ở đó… ôi cuộc đời nó mới đơn giản làm sao… nếu không tôi sẽ phải giải thích một đống lý do… tai sao không làm ở chỗ cũ, chô mớ thế nào… rồi đủ các câu hỏi khác… chẳng liên quan, chẳng giúp gì cho cuộc sống của mình cả.
Cho tới giờ tôi vẫn chưa có ý định rời bỏ tổ chức này dù có bao nhiều lời mời hấp dẫn khác… câu trả lời của tôi luôn là: “Em cảm ơn anh/chị đã tạo điều kiên giúp nhưng… em còn yêu FPT lắm” 😀