Hôm nay nhìn lại một chút những gì đã qua, chợt nhìn thấy thêm một ví dụ “sự may mắn” nhỏ thôi nhưng cũng đang để ngưỡng mộ. Nếu như sự kiện Flappy Bird vẫn đang âm thầm làm các bạn trẻ Việt Nam, nhất là những người đam mê công nghệ rộ lên như một sự kiện mà các bạn ấy cho rằng “thần may mắn” chẳng may mỉm cười với anh chàng dễ thương kia, thì tôi nhìn ở một kía cạnh hoàn toàn bình thường, tất cả công sức của bạn ấy là xứng đáng… ở đời không dễ gì để thành công, và để đạt được điều đó bạn phải trải qua rất nhiều thất bại… May mắn và thành công chỉ mỉm cười nếu bạn tiếp tục đi tới cuối con đường… hoặc cong đường không bao giờ có đích đến, thành công là một trong những trạm nghỉ ngơi của bạn.
Hơn 10 năm trôi qua, chúng tôi vẫn tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn, không chờ đợi bất kỳ điều gì ở tương lai, tiền bạc, danh vọng… hay sự nổi tiếng. Chúng tôi đã chọn làm công việc mà mình cảm thấy hứng thú nhất. Internet có lẽ là mảnh đất công bằng nhất đối với những người như chúng tôi, nếu lên sóng phát thanh hoặc truyền hình có lẽ có bao nhiêu tiền chúng tôi cũng chỉ “nuôi béo” một số người để rồi nhận được một danh tiếng nào đó và biến mất. Tôi yêu internet, bởi vì nó sẵn sàn đón nhận tất cả chúng tôi, công bằng với tất cả mọi người, bạn gieo hạt giống nào trên đó, bạn chăm chút nó ra sao… ngày qua ngày, thời gian sẽ trả lời… bạn được gì, nếu hạt giống của bạn thực sự tốt.
Trờ lại với niềm tự hào của tôi, không nghĩ rằng một chương trình như Cảm xúc cuộc sống và bạn Dế lang thang lại có khả năng thu hút từ cộng đồng nhiều hơn Quick Snow Show, một trương trình giàu thâm niên và được sự hậu thuẫn của nhà đài trong hơn 14 năm qua… Có lẽ đây là điểm tôi thích nhất, cộng đồng sẽ trả lời câu hỏi của tôi, đâu là nội dung giá trị cho cuộc sống này… còn rất nhiều hạt mầm khác… tôi và các bạn của mình đang ấp ủ… để rồi một ngày chúng tôi được nhìn “nó” trưởng thành.