Tôi chỉ mong rằng mình có ít đi một chút, để sống đơn giản hơn, tôi đã từng tưởng nó là định mệnh của mình, khi tôi bị đánh cắp một cơ số tài khoản, trong đó có tài khoản tôi có lưu rất nhiều kỷ niệm của mình, nhưng ngày hôm nay tôi đã tìm lại được trong chính ổ cứng của mình. Cảm ơn cuộc sống vì tôi vẫn còn những điều này.
Hiện giờ tôi cảm thấy mình thật khó khăn, tuy luôn mỉn cười để thấy rằng tôi vẫn là người lạc quan, chỉ tiếc rằng tôi không biết mình đang dùng lý trí hay tình cảm của mình đề giải quyết vấn đề và đưa ra quyết định. Có lẽ tôi không nên quyết định, hay để thời gian trả lời chính lòng của mình.
Bây giờ có lẽ tôi rất khó có tâm trí làm một việc gì, vì đơn giản tôi không cảm thấy có mục tiêu, nhưng đó là chuyện của tình cảm, còn câu truyện của lý trí thì tôi biết mình phải làm gì. Tự hỏi mình liệu mình có nên làm tiếp việc mình thực sự muốn làm hay không? Kết quả cuối cùng liệu có như tôi mong muốn không?
Tự nhiên tôi lại nghĩ tới quan niệm của chính mình, đừng hy vọng để rồi thất vọng, đơn giản hiện giờ tôi chỉ mong mình cần biết những gì thôi mà, nhưng liệu nó có ích kỷ quá không?
Tôi đang nghe và cực kỳ thích bài “Hãy biết ước mơ”, tôi nhớ mơ hồ là đã nghe bài hày của nhóm “Những ước mơ đến”, có MC Đan Lê tham gia, khà khà, nhưng thôi thích bản phối của Ngọc Anh và M4U hơn, đơn giản vì đúng tông nhạc mà tôi thích, và cả Ca sĩ Ngọc Anh nữa, tự dưng lại thấy có điểm gì đó…