Tại sao phải lâu lắm rồi nhỉ, mình đâu có viết blog thường xuyên đâu, lúc nào cũng “lâu lắm rồi”. Vậy bây giờ tôi vẫn muốn mở đầu blog của tôi hôm nay.
Đã lâu lắm rồi, lúc tôi còn nhỏ, tôi sống với bố ở 79 Hai Bà Trưng, hình như trong một kỳ mùa hè thôi, nhưng dường như trong quãng đời của tôi nó lại dài đến thế, đây không phải nhà của tôi, không phải nhà của bố tôi, mà là nhà bạn của bố hay nói đúng hơn là anh em nuôi, hay đúng hơn nữa mẹ của các chú các bác ở đây đã nhận bố tôi làm con nuôi.
Tôi sống ở đây trong suốt mùa hè, mùa mà trẻ con chẳng phải làm gì ngoài việc chơi, ăn và chơi. Ở đây do bố tôi đã giúp một bác (bác tên là Vũ) mở cửa hàng cho thuê băng, ngày đấy ai có cửa hàng này là giàu lắm, làm ăn rất phát đạt, chính vì vậy mà tôi ở đây suốt mùa hè, ăn uống thoải mái, no say, ngủ lại đây và chơi với Ngóng, người bạn cùng tuổi với tôi và là con bác Vũ.
Cuộc sống cứ thể điễn ra, ngày nào cũng vậy tôi được ở lại chơi, còn bố vẫn đi làm ở gần đó, thỉnh thoảng tối bố lại về thăm tôi xem tôi thế nào, đã muốn về nhà chưa. Hình như là chưa vì ở đây có quá nhiều thứ lôi cuốn tôi, tôi không thể không nghĩ tới chúng mỗi buổi sáng, và trước khi đi ngủ.
Và có một hôm, không giống như mọi ngày, tối hôm đó tôi đi lang thang ra đầu đường, tôi thấy bố đang ngồi ăn bánh mỳ ở cái hàng mà tôi hình như chưa bào giờ ăn cả, vốn tham ăn tôi xin bố một miếng của nửa chiếc bánh mỳ bố đang cầm, nó ko có bate hay xúc xích, hay cái gì đó khác nữa, nó chỉ có bánh mì và thêm một chút vị mằn mặn của muối. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại thích, tôi thích ăn bánh mì như vậy, có lẽ đây là một phần tính cách của thôi, tôi thích cái gì đó thoang thoảng một chút, chỉ cần một chút thôi, tôi cũng nhận ra nó như thế nào.
Và cũng chính vì lần đó, tôi rất thích, và khi được bố cho tiền tôi không mua bánh mỳ bate mà mua bánh mì không, nhưng xin bác chủ quán cho ít muối vào đó, nhưng không hiểu vì cái bánh mình to hơn nửa cái của bố tôi, hay là vì bác chủ quán cho ít muốn mà tôi không thấy cái vị mà tôi muốn ăn lại từ chiếc bánh của bố, tôi về nhà, được thằng Híp em họ của Ngóng chỉ chỗ để lọ muối, và tôi đã rắc thật nhiền, nghĩ là cho nhiều sẽ ngon hơn, và kết quả chúng tôi đã cho vào quá đà, tất nhiên chiếc bánh trở nên mặn chát và không thể ăn được.
Có lẽ đến bây giờ tôi tự hỏi rằng tại sao mình không thể quên được vị mặn trong chiếc bánh mỳ của bố. Nó đánh dấu thời kỳ cơ cực của bố con tôi, đến bây giờ tôi mới hiểu được tại sao bố không ăn bánh mỳ pate mà lại ăn bánh mỳ muối, bố tôi là vậy, bố luôn luôn nhường lại cho mẹ con tôi ăn thịt còn bố chỉ ăn… nước thịt, bố bảo bố không thích ăn thịt, nhưng tôi bây giờ và mẹ đều nghĩ rằng không phải vậy, bố thích ăn thịt nhất là khi hai mẹ con tôi đã ăn xong. Và bánh mì muốn là cái bố có thể ăn để cho tôi những gì còn lại…
Vậy đấy, có lẽ tôi giống bố ở điểm này, cho tới nay bố luôn là người chịu thiệt thòi, , nhưng tôi luôn tự hào về tính cách này của bố, ít nhất là trong gia đình của tôi, và ít nhất nó đang chảy trong tôi…
Giờ đây cuộc sống đã khác trước, nhưng bố thì vẫn vậy, hay thật đấy, tôi luôn mắng bố là không chịu hiểu, và có lẽ tôi muốn bố được hiểu và thay đổi những quan niệm của bố trước đây. Tôi thực sự không muốn bố phải khổ như thế, và hiểu được bây giờ nên như thế nào.
Còn chiếc bánh mỳ muối của bố sẽ nhắc tôi luôn phải cố gắng hơn trong cuộc sống này, vị mặn đó vẫn còn tới tận bây giờ và ngày cả lúc này…