Trong ngần ấy thời gian làm việc, tuy không phải làm việc với nhiều người nhưng tôi có được tiếp cận cách thức quản trị của một sếp. Và trong tôi luôn tự hỏi, đầu là phẩm chất của nhà lãnh đạo? Và tại sao các đất nước ta phần lớn các dự án đều hỏng, và nếu có thành công có thể là do may mắn, hoặc đơn giản chỉ là một nỗ lực rất lớn của một cá nhân nhất định. Việc ghi dấu ấn của một tập thể trong một sự thành công chung, tôi tạm thời thấy hiếm gặp trong lăng kính của mình.
Giám đốc 1 phút
“Ai lấy miếng pho mat của tôi?” – Điên nhỉ?
Hôm nay mình bị điên, trời thì mưa to vật, mà hôm qua chứ nhỉ, chẳng hiểu cái cảm giác con người là cái quái gì nữa, hix, điên quá, tự dưng chẳng có cảm hứng làm cái quái gì cả, điên ơi là điên, mới hôm trước đây mắt còn tậm tịt muốn làm tiếp lắm chẳng muốn đi ngủ tẹo nào, hix, rốt cục, là tới giờ này mình vẫn chưa đi ngủ, điên lộn ruột.
Tự dưng ngồi đọc báo, có nhắc tới cuốn “Ai lấy miếng pho mat của tôi?”, mẹ ơi, tự dưng cái lúc thể này mình lại thèm đọc mấy cái quyển mỏng mỏng như “Giám đốc 1 phút”, hay “Phút nhìn lại mình quá”, tôi thề rằng nếu có cái quyển kia ở đây, tôi đảm bảo mình phải đọc xong thì mới đi ngủ.
Dạo này mình làm sao ấy nhỉ, tự nhiên cứ điên điên, công việc cứ lộn tùng phéo, ghét thế, mà rốt tung như hồi trước mình không cảm thấy gì, mà giờ nó cứ làm sao ấy nhỉ. Có lẽ là do cảm giác, thôi cuộc sống mà, phải chiến thắng cái cảm giác khó ưa này mới được, ngày mai mình sẽ tự thưởng, đến hiệu sách mua quyển này mới được.
Thôi giờ ra giá sách lấy tạm quyển nào đọc cho đỡ điên, tự dưng mình them đọc thế không biết, làm nhiều quá chẳng có thời gian đọc sách vở gì cả, tai hại thật. Có nên lên kế hoạch mỗi tháng 1 cuối sách không nhỉ, hé he.