Ngồi uống nước với em Ếch Điên, thấy lại mình vài năm trước khi em ấy nhắc tới thằng nhóc… tay chân trước đây. Liệu chúng ta có lãng phí chất xám vào những việc vô bổ, hoặc không được đầu tư đúng mức. Trong ngần ấy năm làm trong lĩnh vực nội dung số, tối mới thấy cái trò “vẽ bánh” thật quá là vô bổ kinh hồn. Trong thời đại mà mọi thứ đều có thể bị rò rỉ, “thông tin” là vàng mà dễ bị đánh mất thế này, tốt nhất… phải như tự nhiện… có vàng là phải… ị ra luôn.
Tôi vẫn nghĩ rằng mong muốn, ước mơ của một con người cần được tôn trọng, nếu ý tưởng đó giúp ích cho xã hội thì càng phải được hoan nghênh và hỗ trợ thực hiện. Đôi khi người xây dựng hệ thống từ lệnh của cấp trên, họ phải mất một thời gian để tìm hiểu, yêu nó… xây dựng nó… tốt đẹp thì sẽ được thành hình, được đầu tư tốt thì ok, nhưng nếu không nó lãng phí không biết bao nhiêu tiền của. Nếu chúng ta làm vì thu nhập, thì đó là điều không thể bàn cãi, tôi hiện tại có một công việc, tôi không yêu nó, không thích nó… nhưng đó là cơ hội để tôi khám phá những điều mới mẻ, theo đúng mong muốn của mình. Với tôi đó là trách nhiệm, bổn phận của nhân viên. Nếu bạn không yêu công việc của mình, hay tôn trọng nó… giống như cách bạn muốn người khác tôn trọng mình.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì cuộc sống buồn tẻ quá, đi làm, đi chơi… tôi hôm qua có được hỏi thế sở thích của em là gì? Tôi bảo thích làm việc, lạ nhỉ? Tôi thích chơi game, nhưng sợ tốn thời gian, dù cho biết rằng chơi game sẽ giúp cho phán ứng nhanh nhạy hơn? Tôi thích làm việc, đó không chỉ là công việc, đó là lúc tôi khám phá trò lớn nhất của con người… là cuộc sống. Tôi tạo ra một nơi có thể giúp gặp gỡ nhiều người, cung cấp thông tin cho họ, học cách hiểu hệ thống mạng internet đang vận hành ra sao, tôi tư duy, tưởng tượng các khối óc lớn trên thế giới kia đang vận hành như thế nào… Chợt nghĩ tới thần tượng của tôi bạn Hồng Dương, mình đã có thể mắng bạn ấy và bảo bạn ấy làm gì với công nghệ thì phải nghĩ “ngu như máy”. Máy tính, thuật toán… đều do con người nghĩ ra, và máy móc chỉ phản ảnh một phần tư duy của chúng ta, tôi thực sự thích thú khi qua mỗi ngày hệ thống của tôi, lại gần được như mong đợi.
Cách đây vài năm, khi trong đầu tràn ngập ý tưởng, tôi đã thực sự không biết phải làm gì, nên làm như thế nào… vẽ đủ kiểu, nhưng giờ… tôi cứ làm, để cho “nó” sống, và rồi có thể đập đi, làm lại toàn bộ… và mỉn cười.
Cuộc sống này thật ngắn ngủi, hãy làm đi, đừng nghĩ nữa.