Có lẽ nhiều người sẽ hỏi tại sao lại là thứ hai, đã thấy thứ nhất đâu mà đã thứ hai. Tôi định viết bài này lâu lắm rồi, nhưng vẫn là vì công việc, bận rộn, nhiều dự định, và những gì muốn chia sẻ ấp ủ đã chưa thể nói.
Blog giống như một “mảnh kỷ niệm” hãy lưu lại những cảm xúc, nếu không có lẽ tâm hồn tôi dần trở nên khô cằn và không còn nhớ nổi những điều đẹp đẽ ấy.
Bức thư tình của tôi, không phải viết cho người tôi yêu mà viết cho tập thể mà tôi gắn bó trong hơn một năm trước đây, FMusic. Khi nghĩ về những ngày tháng đó, tôi lại nghĩ đến ngày đầu mình mới đi làm và “Bức thư tình thứ hai” của Đỗ Bảo do Hồ Quỳnh Hương hát lúc nào cũng được bật trong căn phòng bé nhỏ nơi chúng tôi làm việc. Và nhiều khi chúng tôi vẫn ngỡ rằng nó chính là bài FMusic ca. Cuộc đời là vậy, cho dù mình muốn hay không, bữa tiệc nào rồi cũng chấm dứt, đâu có gì ở nguyên một chỗ, chúng ta rồi lại vận động và thay đổi. FMusic đã vận động, đã thay đổi và bây giờ nó không còn được nhắc đến nữa.
Nhiều khi tôi cảm thấy tiếc, không phải cho riêng tôi, mà cho tất cả mọi người, nhưng có lẽ chúng tôi đã phạm một sai lầm nào đó để bây giờ những hoài bão của chúng tôi không được thực hiện như mong muốn. Âu cũng là chuyện thường tình. Nếu nghĩ lại có khi đó cũng là một điều tốt.
Ở FMusic tôi đã học được nhiều điều, thực sự là rất nhiều, có lẽ quan trọng nhất là khả năng bình thản trước mọi vấn đề. Thú thực cho gần đến mấy tháng nay tôi mới thực sự học được điều đó.
Nhớ ngày đâu tiên đi làm, nếu tính ra phải gần 2 tháng nữa mới tới ngày tôi đặt chân vào FMusic, hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi viết trả lời trong mail đàn, tôi cũng đã nhiều lần định viết một cái gì đó trong nhưng dịp khủng khoảng của FMusic, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi lại không viết. Đối với tôi mọi người nghĩ sao cũng được, miễn là tôi cảm thấy mình thế nào. Mọi điều không thể ngày một ngày hai có thể hiểu hết, vậy tại sao không để thời gian tự trả lời.
FMusic là nơi đâu tiên tôi va vấp và trưởng thành, không đánh không quen, cảm ơn bức thư tình thứ hai của tôi.
Hiện tại cái tên FMusic không hay còn được gọi, giờ mọi người quen gọi là NhacSố, bản thân tôi vẫn thích là Fmusic, thôi đành vậy đành mượn tạm câu của bác Công: thời thế thế thời thế nên phải thế.