Bố vừa mua cho David một hộp cát lớn, và cậu bé dành cả buổi sáng xây dựng thành trì của mình trong đó. Chiếc hộp to như cái giường của cậu bé vậy, bên trong đựng vô số hạt cát nhỏ mịn cùng mấy chiếc ô tô đồ chơi, hai cái xô nhựa và một cái xẻng màu đỏ còn mới. David đang làm dở con đường và đường hầm bằng cát thì phát hiện ra ở chính giữa chậu cát có một hòn đá khá to mà cậu không tài nào nhấc lên được. Cậu bé nhanh trí bới cát xung quanh hòn đá rồi lấy xẻng bẩy hòn đá lên, sau đó từng bước dùng chân lăn hòn đã ra phía rìa chậu cát một cách dễ dàng.
Trước đây bố cậu đã dạy cho cậu cách xử lí khi gặp tình huống này rồi. Tuy nhiên David bắt đầu gặp khó khăn với cái thành chậu. Thành chậu khá cao, làm sao để lăn hòn đá qua thành chậu quả không đơn giản. Hết xúc, lại đào rồi quay ra đẩy nhưng mỗi lần tưởng sắp được đến nơi rồi thì hòn đá lại nghiêng và rơi lại vào trong chậu, làm dập cả những ngón tay mũm mĩm của cậu bé.
Sau một hồi cố gắng mà vẫn không được, David đã bật khóc vì bất lực. Bố của cậu từ nãy tới giờ vẫn đứng bên trong nhà theo dõi con mình đến lúc đó mới bước ra sân và lại gần cậu con trai. Ông cúi xuống hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:”Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh mà con có?”.
David mếu máo nói:”Con đã cố hết sức. Con đã dùng hết sức mình đấy chứ!”.
“Đâu có, con chưa sử dụng hết sức mạnh mà con có đấy thôi. Con đã nhờ đến bố đâu” – Ông mỉm cười nói và cúi xuống nhặt hòn đã vứt ra khỏi chậu cát.