Mấy hôm rồi, vụ kiện ầm ĩ của NhacSo và RIAV xới tung mạng internet của Việt Nam lên, tôi cũng chẳng hiểu thực hư thế nào, vì giờ mình cũng chẳng nắm được thông tin gì mấy, nhưng thấy các thông tin la liếm trên diễn đàn thì mấy bác RIAV nhà mình (nói thẳng là ngu, ngu lắm) chẳng biết gì cả toàn để người khác giật dây làm hộ, cái thói ỉ lại, lười suy nghĩ, tham lam điển hình của công chức Việt Nam một lần nữa lại hiển hiện trong vụ này.
Tôi là người đã chứng kiến NS được hình thành và phát triển ra sao, để có được như ngày hôm nay công sức và đầu tư của những người yêu thương gây dựng nó không phải là nhỏ, chặng đường khó khăn tưởng đã qua, đã đến lúc nó mang về lợi ích cho cộng đồng, cho Việt Nam, thì đụp một cái, chính cái nơi nó gửi gắm nhiềm tin ban đầu đập nó cái bộp.
Đây là suy nghĩ cá nhân của mình, nhưng tôi thấy cực kỳ buồn cười, khi người đỡ đầu của NS lúc đầu là “Trung tâm bảo vệ quyền tác giả” hồi đó là do Bác Phó Đức Phương cầm đầu, nhưng khi vận hành NS lại bị gặp rắc rồi với các hãng đĩa, mẹ ơi, “bố nuôi” không bảo vệ được con, thì nó đành tự lăn xả, cun cút đi xin từng hợp đồng một. Rồi đây sau mấy vụ “bán buôn” hoành tráng, nó bị chính người đỡ đầu của nó nghe lời xúi dục của người ngoài, và ngoài Việt Nam, đánh nó.
Vụ này nghĩ lại chẳng khác gì các ông bố, bà mẹ Việt, đem đưa con yêu quý của mình đi bán, để lấy một vài đồng ít ỏi, mà họ coi là nhiều. Nghĩ lại cái tâm lý tiểu nông vẫn còn ở trong con người mấy bác nhà mình, buồn nhỉ.