Vẫn một câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, tại sao chúng ta, người Việt lại có ít phát minh và sản phẩm mang tầm vóc quốc tế và đáng tự hào đến vậy? Vẫn tự đi tìm câu trả lời cho chính mình, chưa thấy được bức tranh hoàn chỉnh nhưng phần nào thấy được một sự cản trở vô hình và vô cùng lớn… gia đình và xã hội.
Bạn đã được nghe tới 2 kỹ sư, cần mẫn làm việc với những cỗ máy trong gara cũ của gia đình. Đôi khi tôi thấy nếu không có sự may mắn được ủng hộ vô điều kiện từ gia đình thì sẽ chẳng bao giờ có những điều vĩ đại được hình thành. Khi mà trí não của chúng ta bị chi phối bởi những điều, những ước muốn của người khác… những kỳ vọng của gia đình… để cuộc sống mình như một công thức đã được “vẽ” bởi nhưng người đi trước.
Mấy ngày trước thôi, có ngồi nói chuyện với bà chị đang ở bên Thái, về con cái, về món quà tuyệt vời tạo hoá đã ban tặng, chợt nhận ra một điều các bậc cha mẹ chúng ta hiện tại có phải quá kỳ cục và mềm yếu, khi bắt con cái của mình thực hiện những ước mơ mà mình chưa thể hoặc không thể thực hiện. Coi con cái như của cải, để lấy thành công của con cái làm thành công của mình… liệu có kỳ cục quá không nhỉ?
Còn tôi tôi nghĩ rằng, ước mơ của mình, nếu có khả năng, hãy tự thực hiện, hãy để cho món quá bé nhỏ kia được thực hiện ước mơ của chính mình.
Leave a Reply