Tôi có một thói quen khó đổi, đó là hạn chế đưa ra những nhận định của mình. Và dường như nó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của tôi chừng nào tôi còn chưa nói ra chúng. Một phần vì tôi lo sợ mình nhận xét không đúng, một phần vì tôi không nỡ làm tổn thương một số người khác. Điêu duy nhất mà tôi có thể làm được đó là không phán xét bất kỳ ai, khi chưa rõ ràng về họ. Đối với tôi mọi nười đều là một thực thể độc lập, tốt cho xã hội, tốt cho bản thân họ.
Điều gì sẽ xảy ra khi tôi và xã hội đánh giá họ là không tốt, chưa tốt, hay thậm trí là không thể tồn tại. Môt điều cơ bản tôi nghĩ rằng, mọi vật chất tồn tại trong tự nhiên đều có nguyên do và nhiệm vụ của nó, chúng ta, mỗi con người, mỗi tính cách tạo nên một xã hội đa dạng phát triển, vậy cớ gì chúng ta đem những suy nghĩ, áp đặt của những thế hệ trước để kiến những thế hệ sau không thể phát huy được cá tính và sáng tạo của mình?
Với tôi, đánh giá một con người không nên dựa vào bền ngoài, không nên đánh giá khi chưa có thông tin tạm đủ về con người đó, có lẽ điều tốt nhất tôi có thể làm là luôn nghĩ họ là người tốt, hay cố gắng tạo điều kiện để họ có thể phát triển…. nhưng đừng quên cho mình một đường lui, đừng đem hết lòng dạ, duột gan của mình để chăm lo một điều gì đó quá mơ hồ, viên vông, hay đặt niềm tin mù quáng vào ai đó.
Hãy làm như trái tim mắc bảo với nhận định, tư duy sáng suốt từ khối óc.
Leave a Reply