Cá nhân
Hỗn mang với những người Việt nổ
Tối qua ngồi đọc một số thông tin chém gió về NovaAds, cũng gặp lại sếp cũ của mình bác Phùng Tiến Công ở đó, khi mới xây dựng iNghe và Noi.vn, mình cũng có dịp gặp bác ấy và nói về vấn đề tồn tại khi xây dựng mà không tính đến việc thân thiện cho Search Engine, nhưng bác ấy vẫn là nhà kinh doanh tài ba, mà tôi vẫn nhớ tới khi bác ấy góp ý với tôi, “Em đừng nhìn mọi góc độ theo tính kỹ thuật, em có thể mất một ngày hay một tháng để giúp phần mềm cải thiện hơn 1, 2 giây xử lý, nhưng có cánh nhanh hơn là tăng số lượng máy chủ lên để đáp ứng ngay tại hiện tại”, đến giờ câu nói này vẫn ám ảnh và giúp tôi cân bằng giữa cái tiêu chí về kỹ thuật, thời gian, truyền thông, kinh doanh… chẳng bao giờ có gì là hoàn hảo cả, vậy khi đã có thể đáp ứng được phần nào đó, hãy để sản phẩm tồn tại trên internet, không một ngày đẹp trời bạn sẽ thấy một đối thủ tự nhiên xuất hiện, lúc đó tâm trạng bạn sẽ khác, tôi nói thật đấy.
Trở lại, với những bác hay quăng bom, dân gian vẫn có câu, thùng rỗng kêu to, bản thân tôi nghĩ mình chưa phải là gì cả, chẳng bao giờ tôi muốn, hoặc giám nhận mình là số 1, cũng chẳng là số 2… chẳng là gì cả, tôi chỉ biết rằng, hãy làm tốt công việc mình yêu thích, làm tốt những gì người dùng kỳ vọng… thực tế là họ luôn luôn muốn nhiều hơn nữa… ừ thì trong hoàn cảnh hiện tại cũng đành chịu, nhưng vẫn biết là phải cố gắng để làm được điều đó. Nhưng làm như vậy thì không số được ở đất nước mà cái hư danh vẫn được tán tụng, vẫn được suýt xoa… ngưỡng mộ như thế kia. Mọi thứ đều dựa trên cái loa, loa nhà nào to hơn thì thắng… nếu không to thì cần khôn khéo hơn… dạo này có tình trạng mang nhau ra để so sánh… dìm hàng nhau.
Trong cuộc tranh chấp thị phần của các bác Rồng Việt Nam, tôi chợt nhận thấy một điều rằng, chúng ta vẫn bị tâm lý của con cua… các bạn không nghĩ rằng tất cả những dịch vụ mình đang làm để phục vụ như cầu của Cộng Đồng Việt Nam, nên cố gắng cái tiến để thu hút người dùng, đối đầu trực tiếp với nước ngoài như Badu đã làm… thay vì so sánh rồi cạnh tranh lẫn nhau, hao tài tốn của. Cứ có một ý tưởng mới mẻ từ nước ngoài, là sẽ mang về mất tiền, của, thời gian để làm gần được như nó, làm xong thì mấy bạn Mũi lõ đã cho mình hít khói rồi. Cái điểm này có lẽ là thiếu sự sáng tạo… do đâu thì chưa biết, nhưng theo quan điểm của cá nhân tôi là do hệ thống giáo dục đã đem đến những con người chỉ biết đi chép bài, tôi nhấn mạnh là cái văn hoá chép đó đã ăn sâu, rất sâu vào từng tế bào của chúng ta, có lẽ sẽ phải khó khăn lắm để có một thế hệ có thể sáng tạo.
Ờ thì chép, chưa nghĩ được thì chép, nhưng ít ra cũng cần có tính sáng tạo chút ít để góp phần vào việc phát triển tri thức chung của nhân loại chứ. Tôi nói thật chứ cái miếng bánh Việt Nam bé tí tẹo, tại sao các ông to cứ nhảy vào cắn nhau để giành lấy cho bằng được, có phải là chúng ta không có nhiều khả năng để đi ra biển lớn, chúng ta xuất khẩu đủ thứ ra nước ngoài, nhưng cái dễ xuất khẩu nhất là thị trường Online thì chúng ta không làm được? Tự nhìn lại, liệu có một sản phẩm online nào của Việt Nam được cộng đồng Quốc Tế ghi nhận và sử dụng như sản phẩm toàn cầu? Tôi nghĩ là có đấy… nhưng nó thuộc về những con người cực kỳ kiêm tốn, ẩn mình phía dưới cái thị trường như cái bong bóng ở Việt Nam, tôi rất tự hào vì các bạn ấy, những người đã khẳn định một sản phẩm của Người Việt có thể làm hài lòng các cộng đồng người dùng trên thế giới và thu về khoản ngoại tệ không nhỏ cho đất nước của chúng ta.
Trên đây tôi không muốn ám chỉ bất kỳ một doanh nghiệp, cá nhân hay tổi chức nào cả, chỉ đưa ra một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, các doanh nghiệp có tên tuổi một chút ở Việt Nam, đã từng mở rộng lĩnh vực hoạt động sang các ngành khác không phải là thế mạnh của mình, để rồi dẫn đến việc phải đóng cửa, lãng phí tài nguyên của Đất nước… Rồi đây tôi nghĩ thị trường Online cũng vậy, bất kỳ công ty nào hoạt động trong lĩnh vự online, có tiếng một chút, sẽ mở rộng kinh doanh của mình ra các nội dung khác, để rồi… thôi tôi không nói nữa hay để tương lai trả lời. Chỉ biết rằng, nếu chuyên môn hoá từng linh vực và đừng làm theo phong trào, một lĩnh vực chúng ta sẽ có một sản phẩm online cạnh tranh trực tiếp với những sản phẩm trí tuệ của các nước tiên tiến khác. Hy vọng trong tương lai không xa, Việt Nam sẽ có những ý tưởng thực sự xuất phát từ Việt Nam, và thành công.
Đêm buồn
Một chương trình được rất nhiều bạn hâm mộ, tuy dừng lại khá lâu rồi, nhưng tôi tin rằng những ai cần một chút lặng trong đêm thì đây là một chương trình rất hợp để nghe. Tôi đã từng ngồi hàng giờ nghe chương trình và làm việc, đem đến sự nhẹ nhàng từ những bản nhạc vừa quen vừa lạ, nhưng tâm sự của người khác mà cứ ngỡ là của mình… một tâm trạng của những kẻ lãng mạn nào cũng có, tôi cảm thấy đầu óc của mình được nhẹ nhàng hơn khi nghe Blue night
Giống như đại đa số chương trình trên www.theoyeucau.com (TYC), nhưng Blue night lại đem đến sự đồng điệu, sự kết hợp tuyệt với giữa âm nhạc và ngôn ngữ… mọi thứ cứ tự như dòng chảy âm thầm, âm thầm đi vào tận sâu đáy lòng của con người.
Có lẽ tôi cũng như bao nhiêu người tiếc rằng Blue night chưa ra thêm một số nào nữa, nhưng đôi khi sự tiếc nối càng làm cho chương trình có nhiều sức sống, Tuyết tháng 3 là chương trình gần nhất mà TYC phát sóng, nhưng tôi tin trong một năm, trong bốn mùa, tôi sẽ vẫn lại được nghe Blue night ở “Nhắc lại để mà ghi nhớ”, ôi bao giờ tôi mới hoàn thành xong dự án Radio của mình, để tôi có thể đem đến cho thính giả một kênh âm nhạc giàu cảm xúc.
Sức sống của TYC ở đâu?
Một ngày cuối năm 2011, tôi nhận được tin nhắn từ em Mika, “anh ơi, có bạn đang hỏi www.theoyeucau.com (TYC) lấy lợi nhuận từ đâu để phát triển kìa, anh lên trả lời bạn ấy đi”. Tôi lên Launch, một nhóm trên Facebook dành cho những người bắt đầu khởi nghiệp trên Internet và cả những chuyên gia trong lĩnh vực này chém gió hay trao đổi kinh nghiệm với nhau. Tôi lên đó, không biết trả lời thế nào cả, vì đơn giản rất khó trả lời việc này.
Một ngày những năm 2003, 2004, tôi và một số bạn trong Fanlist đã phải từ bỏ tiền túi của mình ra để mua domain, hosting, tự bỏ thời gian của mình để viết những dòng lệnh cho TYC, hiện nay TYC là tổng hợp công sức của tất cả chúng tôi trong suốt gần 10 năm qua, làm sao có thể duy trì một tình yêu lớn vậy, câu trả lời… đơn giản thôi, đó là chính tình yêu với niềm đam mê của chính mình.
Tôi có tình yêu với việc lập trình, hay làm việc với máy móc, tôi thích làm công việc liên quan đến quảng cáo và các nội dung đa phương tiện… mà đúng hơn tôi thích máy tính. Tình yêu của tôi đến và được thỏa sức sáng tạo của mình trên TYC mà không bị gò ép vào thời gian, deadline, lợi nhuận, doanh số, phát triển… nó đơn thuần như việc tôi cố gắng xây một Ngôi nhà cho tất cả những ai có tình yêu đủ lớn với đam mê của họ được sống trong đó.
Dế lang thang, Blue hay các bạn Cầu vồng, Thợ vườn, Mọt sách, Phù thủy… các bạn đều có tình yêu với công việc họ đang làm và thích làm, công việc thuần túy duy trì chỉ dựa trên tình yêu và đam mê. Tôi tự hỏi liệu một ngày ngọn lửa trong các bạn ấy vụt tắt… khi hết nhiên liệu, hay bị nước đổ vào… thì sao? Câu trả lời xin để tương lai, chẳng ai có thể nói trước được điều gì cả, vậy tại sao phải lo lắng cho một điều có thể xay ra mà không cố gắng để gìn giữ ngọn lửa ấy.
Tôi hiện giờ còn mang trong mình trọng trách giữ gìn và thổi thêm năng lượng cho những ngọn lửa đang cháy. Hiện giờ thay vì phải bỏ tiền túi của mình để duy trì nền tảng hạ tầng của TYC, Ngôi nhà nhỏ này đã tự đứng vững và tạo thêm nhiều niềm vui cho rất nhiều người khác. Nhiệm vụ của tôi tới đây còn rất nhiều khó khăn, là cùng TYC truyền tiếp năng lượng cho các ngọn lửa đang cháy, khó khăn đấy, nhưng tôi tin với sứ mệnh của mình, TYC sẽ luôn là một nơi để chúng ta tìm về một cảm giác bình yên trong tâm hồn.
Mong ước đầu năm
Tự nhiên mình trở thành “bông sao” khi liên tiếp nhận được lời mời xuất hiện trên 2 show đình đám của TYC, hì hì thôi cuối nắm cũng là dịp bận rộn, nhưng cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ của các “lãnh đạo”.
Với những gì đáng nhớ trong năm vừa qua, mình đã chia sẻ cùng Cảm xúc cuộc sống, giờ có lẽ là những mong ước của mình đối với TYC trong năm Nhâm Thìn này:
Vụt lóe lên trong đầu là mong muốn duy nhất, luôn cháy bỏng là các thành viên, đội ngũ đầu bếp của TYC luôn giữ được lửa trong trái tim mình, luôn có cơ hội để chia sẻ, cảm thông cùng những tâm hồn đầy yêu thương. Mong rằng chúng ta sẽ luôn là cộng đồng giàu tình cảm nhất trong thế giới Ảo mà Thật này.
Mong muốn tiếp theo của tôi, là một trong những người nhào nặn ra Kết nối yêu thương như ngày hôm nay, tôi mong ước có thể biến tất cả những hạt giống mà Cầu vồng đã gieo trồng thành cây và cho quả ngọt. Mong rằng điều mong ước không nhỏ bé lắm của mình sẽ trở thành hiện thực trong năm 2012 này. Cảm ơn Cầu vồng, các em đã luôn sát cánh cùng TYC để chúng ta có một cộng đồng tuyệt vời như thế này.
Nhắc đến Cầu vồng, không thể không nhắc tới các bạn phù thủy, thợ vườn, mọt sách… cảm ơn các bạn đã cùng TYC đi suốt chặng đường vừa qua và cả trong tương lai nữa. Cảm ơn các bạn đã khiến cho khu bếp của TYC thêm sức sống, không có các bạn căn bếp sẽ chỉ có những vị ngọt, vị đắng, các bạn đã mang đến cho các thành viên khác thật nhiều niềm vui, tiếng cười, nhưng cũng không ít suy tư.
Lời nhắn dành riêng cho Shoutbox Team, một thành phần đại diện cho những thính giả trung thành của TYC, trong năm 2011 đã qua, có quá nhiều điều phải làm khi tân trang lại nhà cửa, căn phòng của các bạn đã bị khóa hờ trong suốt thời gian đó, nhưng nó sẽ trở lại khang trang và nhiều điều thú vị hơn nữa, bởi vì nó chính là cổng kết nối của TYC đến từng thành viên đáng yêu trong căn nhà nhỏ này. Cảm ơn các bạn những thành viên đáng quý nhất của TYC.
Tết cổ truyền của chúng ta sắp tới, tôi mong rằng tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với các bạn. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng TYC trong suốt những ngày tháng vừa qua, cảm ơn vì tất cả.
Làm nhảm đầu năm
Buổi tối xa vợ con, vừa làm xong việc chuyển website cho vợ sang Server mới, kiểm tra lượn qua một vòng Facebook em có tình hình gì còn hóng hớt, chợt đọc được một vài dòng của “Nắng Cà chua”, đơn giản chỉ muốn lưu lại, tất nhiên để mà ghi nhớ, bởi vì trí nhớ của tôi vốn đã quá tồi tàn lắm rồi.
”Năm 2010, bước vào ngôi nhà nhỏ Theoyeucau. Với những gì mình đã làm, và đã cảm nhận được, theoyeucau đã cho mình nhiều động viên và hạnh phúc. Ôi, nghĩ đến đây thôi, lại muốn ngồi ngắm Mây và Xelu tán chuyện, ngắm chị Zu đẹp zai và nghệ sĩ hết biết. Muốn ôm và thơm Ngỗng một cái, muốn nhìn anh Hói mà gật gù trong lòng, anh giống Ngỗng thật. Thèm chân cánh gà, thèm nghe điện thoại của Bơ. Thèm đọc note của Rain và chị Dế, có những người mà m nghĩ nhìn từ xa tốt hơn đến gần, ngay cả trong theoyeucau . Lạ vậy. Nếu bây giờ mà nghe track chị Blue đọc thư của mình, chắc chắn mình sẽ khóc. Có thể đã có lúc hoài nghi, mọi tình cảm kia phải chăng chỉ là ảo thôi? Nhưng chắc do chân cánh gà nướng quá ngon và nụ cười của các em quá ấm, nên mình hết mọi hoài nghi, nên từ ấy mình tin lắm. Mình tin ai đã từng bước chân vào đây, khi ra đi hoặc tạm xa đều sẽ có băn khoăn, nên khi họ đã nói nên lời ấy rồi thì có nghĩa là trong lòng họ cũng buồn lắm. Nên, từ ngày ấy trở đi, chỉ đơn giản là ra đi hay quay về cũng là yêu thương. Mình đã từng không tin, nhưng sự thật ngôi nhà nhỏ ấy giống như một chuyện cổ tích vậy. Ấm áp và thân thương quá! Cứ gặp nhau là ríu ra ríu rít. Một thứ dường như khá khó tìm và hơi bị xa xỉ với nhiều người. Vì thế bây giờ ngồi đây, với những điều không hoàn hảo trong năm vừa rồi, hai thứ duy nhất khiến mình ấm lòng vẫn là bố mẹ, và theoyeucau. Ngôi nhà nhỏ sẽ ngày càng đông vui, mình tin vậy. Dự tính năm tới sẽ là năm vươn vai và nhiều thử thách! Những ai yêu quý mình thì cũng hãy ủng hộ cho theoyeucau nhé! ” – Le Cachua
Đang nghe chương trình Tôi trong tôi, tiếp cảm hứng cho những nụ cười để công việc thêm phần thú vị, đọc được dòng suy nghĩ của Nắng, không rõ viết từ khi nào, nhưng tự dưng thấy muốn được trở lại cái ngày được lọ mọ lúc 12h đêm, được nghe từng bản thu, được chỉnh sửa từng đoạn âm thanh sao cho chương trình nghe thật mượt mà, có lẽ đó là những lúc tôi cảm thấy các em của mình, tuy xa mà thật gần.
Lâu lắm rồi tôi không được nghe, giọng của Rain, Gome, Nắng, Xelu, Aiko, Ami, Nâu đá, Còi, Bơ sữa, Sherry… giờ đây do công việc bận rộn, tôi không còn được nghe thường xuyên, nhưng có lẽ tôi đã từng bị nhầm lẫn, và cảm thấy có nhiều anh tài nổi lên như Muối, Nấm, Xích đu, Má béo, Béo siêu nhân… còn nhiều nhiều lắm, nhưng tôi không thể nhớ hết được.
Con người tham lam thì không thể thay đổi, tôi chỉ mong rằng các em có thể có một vài nốt lặng trong cuộc sống này cùng chia sẻ lòng mình cho chúng tôi nghe, 1 năm một lần cũng tốt lắm rồi, tôi chỉ muốn nói rằng tốt luôn mong những điều tốt đẹp nhất tới với các em, những Sắc màu trong trái tim tôi.