Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy buồn như thế này, không mệt mỏi, không có khó khăn gì trong công việc, nhưng ý tưởng vẫn luôn đầy ắp, nhưng trong lòng trống rỗng, tự nhiên hôm vừa rồi xem Vietnam Idol tự nhiên lại nhớ tới bài này.Lần đầu nghe 5 dòng kẻ hát, mình cảm thấy thật sang trọng, nhưng hôm nay muốn đưa bài này lên blog, search tìm thấy Minh Quân và Bằng Kiều đều đã hát bài này, nhưng nói về kỹ thuật thì có vẻ Băng Kiều hơn, nhưng mình lại thích bản của Mình Quân hơn, có lẽ do gu âm nhạc của mình, hay do cái gu của mình vậy, mình thích những gì đơn giản, đôi khi nhưng lời hoa mĩ sẽ không bằng một câu nói thật đơn giản và tận đáy lòng.
Minh Quân hát có một điều gì đó đơn giản, bởi vì bài hát giai điệu và cả từ đã quá đẹp rồi, đôi khi không cần phần phải nhấn nhá hay luyến láy gì cả.
Đôi khi vẫn biết rằng phải có nỗi buồn thì mới biết quý trọng hạnh phúc, nhưng sao tôi ghét cái nỗi buồn lúc này thế, mình đâu phải là người không biết thế nào là hạnh phúc, nhưng trước đây mình cũng không nghĩ rằng lại có một nỗi buồn như thế xảy ra với mình một lần nữa, có phải mình quá nhạy cảm, đôi khi đó là điều đó cũng là con giao hai lưỡi, đúng là cái gì quá cũng không tốt.
Trong tôi bây giờ là nỗi buồn, nhưng đã bao lâu rồi tôi cung vẫn tự hỏi, liệu tôi là mấy người, tôi đang cố gắng là mình, nhưng tôi vẫn có thể cười có thể quên, nhưng sẽ chẳng bao giờ quên được, và cũng như cái ký ức hay mọi người hay gọi là tính nhớ dai của tôi lại dày vò tôi nhiều đến thế này. Tôi không muốn nhớ lại, nhất là khi ghi lại cảm xúc của mình trên đây, tôi vẫn muốn rằng mình sẽ lưu lại nhưng cảm xúc thật trong cuộc sống mình trên này, tôi chỉ viết khi cảm thấy mình phải viết.
Và cũng một điều rằng tôi muốn an ủi mình rằng hay đối diện và giữ lại nỗi buồn để biết quý trọng thêm hạnh phúc. Đôi khi bạn cần cô đơn để có sức mạnh giữ lại tất cả nhưng hạnh phúc cuộc sống đã ban tặng cho mình.
Leave a Reply