Đáng lý ra phải viết bài này từ lâu mới phải, nhưng công việc cứ lôi mình đi, không thẻ làm gì được, giờ mới ngủ dậy và nghĩ rằng mình nên viết một cái gì đó.
Tết này dù cho đầu năm đã tự hứa với mình tết phải đi chơi và nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng tính tình tham công tiếc việc vẫn cuối mình theo những dự định không nghỉ của mình. Hai ngày đầu tiên của Tết con cún năm nay, mình ngồi nghĩ ý tưởng thực hiện hệ thống, nhưng chưa nghĩ ra, ngày tiếp theo ngồi thiết kế website cho bà chị HảiNguyễn của mình, thiết kế thì đã xong, nhưng vẫn chưa có thời gian code được, chắc sẽ phải hoàn thành trước ngày cuối tháng này.
Từ ngày mùng 4 tết, đúng là một con người bận rộn, đi như ngựa, mệt gần chết, nhưng vui, vì lâu lắm rồi mình không được hưởng cái không khí của làng quê Việt Nam, chẳng hiểu thế nào nhưng mình rất thích quê, giá như quê cũng có internet chắc mình sẽ về đó ở.
Lần đâu tiên về quên “ngoại” giàu hơn quên “nội” của mình, nhưng con người thì vẫn vậy, nhiệt tình, đúng là quê, mình đi đâu cũng là khách, đi đâu cũng được đón tiếp, người quê là vậy mà, nhưng khoái nhất vẫn là được ăn món ăn yêu thích của mình – thịt gà luộc chấm muốn tranh. Ăn liên mấy ngày, mấy bữa mà vẫn không chán. Hì, giá như ngày nào cũng được ăn thì hay biết mấy nhỉ.
Đi trên con đường làng, chưa lát nhựa hết, nhìn lũ trẻ con chơi đùa, mình mang máy ra chụp mấy con cún thì bọn nó cũng nhao nhao nhao chụp cho em, cười thật tương, đúng là trẻ con, ngày tết vui chơi, vô lo vô nghĩ.
Chẳng hiểu mình trước đây thế nào nhỉ, nhưng mình thấy làng quê Việt Nam hay thật, mọi thứ đều rất ấm áp, chỉ phải tội đông quá, chào mãi không hết người, nhớ thì chịu đối với mình, mình nhớ được đúng chú Cường, hì còn lại thì ù cạc cạc chẳng nhớ ai với ai. Nhưng vấn đúng là quê, các bậc cha chú vẫn gia trưởng như ngày nào.
Thui cái gì nó như thế nào thì cứ để nó vậy, xấu chưa hẳn là không tốt, hãy nhìn thật kỹ mặt tích cực của nó để nhận thấy rằng cuộc sống này thật tươi đẹp.