Mấy hôm xôn sao dân tình, ghé qua blog của sếp đọc đoạn đầu thấy ủng hộ, mình cũng đồng tình với sếp về quan điểm này, nhưng đọc đến đoạn sau thấy cũng đúng, nhưng thôi đó cũng là chuyện HOT quá rồi chẳng thèm nói làm gì, cứ để cho thời gian xóa dần.
Cũng với blog của xếp, mới thấy một điểm thủ vị rằng, sếp cũng hơi giống mình (hay mình giống sếp nhỉ), ngay từ bé mình bị đe dọa bởi một điều rằng đến năm 2000 thì trái đất sẽ nổ, mẹ ơi, có lần còn khóc khi tính rằng chỉ còn 5 năm nữa thôi mình sẽ chết. Trong quá trình lớn lên, mình nghe bác mình nói, tao chỉ cần sống đến 60 tuổi thôi, mình cũng cảm thấy thế, mình cũng nghĩ rằng mình đang sống hết 1/2 cuộc sống, vậy mình luôn mong muốn làm điều gì đó, để mình không ân hận khi sống trên đời này, ngay cả mẹ mình cũng bệnh nên mình càng thấy thời gian sống thật ngắn ngủ, vậy nên hay sống sao cho đáng sống.
Mình rất thích một số suy nghĩ của sếp vì hình như quá hợp với mình, dường như có lúc mình muốn làm việc muốn làm tất cả những dự định của mình như thế chỉ sáng mai thôi, mình đã không còn cảm giác gì nữa. Mình luôn muốn tìm mọi cách để thấy rằng kể cả trong khó khăn, có nhừng điều không như ý mình, nhưng vẫn tìm được niềm vui nhỏ nhoi để làm nó nó lớn lên từng ngày.
Có lẽ điều mình mong muốn bây giờ đó là làm việc, tìm được niềm vui trong công việc, có thêm ít thu nhập báo hiếu cho mẹ, lo cho gia đình nhỏ của mình. Hôm nay đi chơi, chẳng vui gì cả, cơ bản là mình không thấy hợp, thấy thời gian của mình sao đang trôi qua vô nghĩa quá. Mình thích đi chơi, thích được giải trí sau nhưng lúc làm việc mệt mỏi, nhưng là người không muốn ép mình làm cái mình không thực sự thích thật là cực hình.
Mình thật sự cần sống có ý nghĩa, và thực sự mong muốn mọi người hãy đừng phải cố gắng chiều lòng một ai đó để mang đến cho mình một thời gian vô nghĩa với từng giây phút ít ỏi bạn sống trên đời này.