- Chrome browser
- Filezilla
- Netbeans
- Eclipse
- Zend framework
- Firebug
- Web Developer
- Flash got
- SEO Quake
- SEO Doctor
The simple is the best
Tôi vẫn bị coi là không chịu sống đúng với tuổi của mình, thường có xu hướng trẻ hóa và yêu thích những thứ đang lý ra cái tuổi của tôi khôn cho phép. Xim phim hoạt hình là một trong những gì khó thể tưởng tượng, nhưng xu hướng này sẽ dần trở lại khi các ông bố có con, nhất là con gái. Dường như tôi vượt qua cái ngưỡng chán phim hoạt hình hơi muộn, vì khi tôi chưa kịp chán thì buộc phải yêu. Đó là khi con gái tôi dần lớn và nhu cầu không thể thiếu với con trẻ.
Tôi thu thất là các bộ phim đầu màu sắc, sinh động rất cuốn hút tôi, có lẽ do tính cách là kẻ màu mè, nên tôi thường thích những hình vẻ kiểu cute (dễ thương) một chút. Nhưng có một điểm làm tôi ít cảm thấy phim hay hơn đó là vì tôi đã có con, tôi hiểu cảm giác mất mát như thế nào, và tôi không thể cho đó là một bộ phim hay được. Kể đến đầu tiên đó chính là Astro boy, bộ phim được chuyển thể điện ảnh từ bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật bản. Có lẽ ngày bé tôi sẽ thích mê mệt phim này, nhưng đến khi xem phim tôi không thể hòa mình vào từng tình tiết của bộ phim được.
Có lẽ bởi vì cái mở đầu quá tàn nhẫn, một người cha chứng kiến cảnh tượng con mình rời khỏi thế giới này, liệu có tâm trạng như thế nào, và điều an ủi duy nhất đó là tái tạo lại con trai mình như một cỗ máy có cảm xúc. Nhưng đó vẫn không thế thay thế được sự trống rỗng trong lòng. Các tình tiết còn lại là chiến đấu, hi sinh một trong như điểm thu hút khán giả, dường như không còn giá trị với tôi nữa.
http://youtu.be/ip_0CFKTO9E
Cũng với chủ đề tương tự, không tàn nhẫn như vậy, nhưng cũng khiến tôi đoi chút phẫn nộ đó chính là Tangled, tôi cũng không thực sự bị phim này thuyết phục, bởi vì nếu có thể tôi sẽ không để “mụ già” yên vì làm một việc tàn nhẫn nhất thế gian này đó chính là chia tách tình cảm của bố mẹ và con cái, chỉ vỉ ích kỷ muốn giữ riêng “đóa hoa bất tử” cho riêng mình.
Tâm hồn cản khô hay quá nhạy cảm, tôi cũng không hiểu được, nhưng tôi vẫn sẽ xem phim hoạt hình như bản năng của mình.
Trên đường đi làm, nhìn mấy hàng lan can của sông Tô Lịch, tự dưng thấy một điều rằng vết thương, nhỏ thôi, nhưng có thể sẽ khởi đầu một tương lai mục rữa. Khi bị trầy, không có lớp sơn bảo vệ, khối kim loại tưởng như vững vàng kia, sau thời gian sẽ bị mục rữa và tất nhiên là cần phải thay thế.
Còn vết thương của con người, những khi sứt da, nếu không chăm sóc kỹ sẽ gây đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng thời gian sẽ làm lành vết thương nếu may mắn vết thương nhỏ nó sẽ biết mất như chưa từng tồn tại, vết thương trung bình sẽ để lại một mang da không trùng màu với viền xung quanh để chúng ta vẫn nhận ra trước đây đã từng có vết thương đó. Còn trường hợp xấu nhất, để lại một vết sẹo không dễ phai mờ trong ký ức quá đỗi ngổn ngang, chỉ đơn giản sẽ không thể quên và sẽ luôn nhắc nhở chủ nhân biết rằng hiện thực vẫn đang tồn tại.
Tự nhiên lại nghĩ đế truyện nói về những vết thương, có những vết sẹo thật đặc biệt nó giúp con người ấm lòng khi nhìn thấy nó và không bao giờ muốn loại bỏ nó ra khỏi ký ức. Đôi khi tự nghĩ cuộc sống ồn ào ngoài kia làm sao tránh được, có trách chỉ là trách chính bản thân mình không thể quên và đã để bị thương.