Cỏ mềm
Có lẽ đây là bài hát lắm lời nhất mà tôi từng biết, với tôi đây là một bài hát đặc biệt vì nó gắn liền với Cánh Cung, album làm mưa làm gió trong đầu tôi khi mới vào làm tại FMusic, nếu để nói thích, tôi chỉ cảm nhận lúc đầu đúng một đoạn nhạc trong bài này, và rồi khi dần tôi thấm dần thầm dần từng ca từ, thứ mà tôi coi là xa xỉ khi nghe nhạc, với tôi nghe nhạc chứ có phải nghe lời đầu :D.
Cỏ mềm có lẽ là bài hát mang lại cảm giác bình yên nhất trong album “Cánh cung”, một bài hát mà tự dưng không biết mình nên nghe bài nào thì tôi lại đem ra nghe những giai điệu mượt mà này.
Hoang mang
Lần đầu nghe Hải Yến hát bài này, thực sự thấy ấn tượng rất mạnh, đôi khi không cần quá kỹ thuật, chỉ cần hòa cùng cảm xúc, tôi thích kiểu hát thỉng thoảng có một vài chỗ dừng lại, hơi sai nhịp một chút, giống như giọng ca đang nghẹn lại để rồi một đợt cảm xúc nào đó lại được dâng trào. Đối với tôi, cảm xúc tự nhiên luôn là điều tuyệt vời nhất của cuộc sống.
Yêu thương cũng cần tư duy
Sẽ có nhiều người phản đối tôi về vấn đề ngày, yêu thương là lĩnh của cảm xúc, nhét bạn lý trí vào đây làm gì? Đôi khi tôi nghĩ rằng đến công việc nhỏ nhất như rửa bát, nếu chúng ta tư duy sẽ làm tốt hơn rất nhiều đó, tôi không phải rửa bát thường xuyên nhưng khi phải làm việc này tôi không bao giờ sử dụng nước rửa chén cả, đơn giản là có nhiều cách để có thể sửa sạch giàu mỡ mà không cần phải đụng đến thứ hóa chất khủng khiếp kia.
Yêu thương thì sao? Đừng vội phán xét tôi khi bạn chưa nghe câu truyện này.
Ở một gia đình nọ có 2 anh em, không may người cha mất sớm, nhà nghèo lắm, nên việc ăn uống hàng ngày cũng là một sự cố gắng lớn của người mẹ tần tảo, lam lũ kia. Thế rồi thời gian trôi qua, hàng ngày bà vẫn dành những gì tốt nhất cho hai con của mình. Ít khi được ăn ngon, nhất là vào những ngày giỗ của bố hai đứa nhỏ. Môi khi trong nhà có món gì ngon, bà luôn nhường phần ăn cho hai con của mình, nhất là món khoái khẩu như thịt gà, các con luôn được ăn phần ngon, còn phần xương xẩu người mẹ nhận hết về mình, đôi khi bà không ăn mà chỉ gặm xương thừa của hai con. Con nhỏ hỏi, bà chỉ trả lời rằng mẹ chỉ thích gặm xương thôi, các con cứ ăn đi.Đến khi trưởng thành, 2 anh em đều có công việc ổn định, khá giả, giờ người mẹ đã lơn tuổi hơn trước, trong bữa cơm ngày xum vầy, cỗ bàn đủ cả, đến cuối bữa tiệc, thấy trên bàn ăn còn nhiều thịt gà quá, hình như không ai ăn thì phải? Người anh nói với em trai mình: “Em ơi, em gặm qua loa mấy miếng, rồi để mẹ ăn nốt”
Trên đây là câu chuyện tôi được nghe kể từ mẹ của mình, theo mẹ nói là chuyện có thật, tôi thì nghĩ thật hay không thì chuyện này rất có giá trị. Đôi khi chúng ta yêu thương vô điều kiện sẽ khiến con cái không có khả năng tự lập, luôn dựa dẫm vào bố mẹ, như trường hợp trên, bà mẹ đã không dạy được con chữ “hiếu” cần phải có.
Trở lại với yêu thương, tôi nghĩ con người sinh ra hơn con vật ở chỗ chúng ta có ngôn ngữ và tư duy, tôi nghĩ ở trong bất kỳ điều gì bạn cũng nên thử tư duy một chút, đừng hoàn toàn chạy theo cảm xúc. Với tôi, yêu thương không có sự suy sét là đó là yêu thương mù quáng, nó sẽ làm hại bạn và cả người bạn dành cho tình yêu.
Lời khuyên cuối cùng, hay yêu thương bằng tất cả trái tim… và khối óc của mình, chừng nào bạn còn cảm thấy được yêu thương, nếu không sử dụng lý trí để tìm câu trả lời tốt nhất cho bản thân mình nhé.
Tình yêu bất diệt
Thu thập số liệu và phân tích
Trên đường về Ninh Bình bằng tàu hỏa, lâu lắm rồi mới được ngồi ghế cứng, nhưng hơn những ngày trước là có điều hòa. Nghe lỏm câu chuyện của các vị khách kế bên, về tình hình phát triển xe lửa của Việt Nam và Trung Quốc, ôi câu chuyện muôn thưở của nhân dân đất nước có lòng tự ti ghê gớm. Vẫn là đánh giá vì sao chúng ta không phát triển, chậm phát triển thế, tại sao thụt lùi, cuối cùng là theo tôi nghĩ là chẳng có ai hỏi tại sao mình không chủ động làm việc gì đó.
Trở lại với đề tài tại sao xe lửa ở ta chậm phát triển vậy, câu chuyện vẫn tiếp diễn, rồi vẫn những câu nói cũ, nhà nước đâu tư nhiều lắm đấy chứ, nhưng nó cứ bay đi ở những đâu đâu, các hạng mục không có trong sổ sách, càng nghĩ tôi càng thấy thật là đang ghét và thất vọng, vì tiền của đó đều của người dân đóng thuế cả, trong đó có tôi nữa. Rồi người khôn của khó, tất cả những gì mà chúng tôi phải cự khổ lắm mới làm ra đã không đưa được toàn bộ, hay ít ra là phần nhiều vào những công trình phúc lợi phục vụ cho lợi ích của nhân dân.
Rối tới việc tái đầu tư, tôi nghĩ nếu tư nhân hóa xe lửa, chắc phải phát triển gấp cơ man lần. Nhưng đó là vì lãnh đạo tư nhân có cái nhìn lợi nhuận nên sẽ phát triển tốt hơn. Với xe lửa bầy giờ, tôi thấy thái độ phục vụ nhân viên thật là… là… không còn gì để nói. Còn nói với vấn đề chính ngày hôm nay từ bài toán của ngành đường sắt về việc đầu tư, tôi thấy chúng ta còn thiếu một việc đó là thống kê, thăm dò chính nhu cầu sử dụng phương tiện này trong dân chúng. Tôi thấy đi xe lửa khá dễ chịu, an toàn hơn ô tô, giá thì gần như tương đương, nếu mọi dịch vụ đi kèm tốt hơn tôi luôn muốn sử dụng xe lửa hơn cái phương tiện vận tải đầy nguy hiểm kia.
Câu chuyện nghe lỏm ngày hôm nay có một thực tế khá hú vị, không phải so sánh đâu xa, ngay từ thời Pháp thuộc vào từ Hà nội vào Sài gòn chỉ mất 24 tiếng ngồi trên xe lửa, còn bây giờ, chũng ta phải ngồi trên đó ít nhất là 28 tiếng, một sự thật trần trụi đáng kinh ngạc. Ta thua ngay chính trên cơ sở vật chất mà chũng ta đang có. Việc kết nối giữa hai miền Bắc Nam, ngoài máy bay không cần cơ sở hạ tầng rộng khắp, thì hầu như đất nước ta chưa xây dựng được thêm con đường nào lớn như vậy.
Tại sao không đầu tư? Có lẽ cứ đầu tư là lỗ, lỗ vì chúng ta không hiểu người tiêu dùng đang cần gì? Tôi đang làm việc trong môi trường mà nhất cử nhất động của người tiêu dùng các công ty phân tích thị trường đều mong muốn biết, tất cả số liệu vô hình đó đều là “vàng” được bán “tiền tỉ” nhưng các cơ quan nhà nước thì hờ hững với việc thu thập và thống kê các số liệu này, có lẽ họ chỉ lo làm sao gom đủ vào túi riêng của mình mà không nghĩ đền công việc chung. Tôi chỉ lấy ví dụ ngay việc bán vé, nhân viên chúng ta có thể phân tích tâm lý khách hang qua nhu cầu đặt hạng vé, tôi thường thấy kết quả là khách hàng không mua được chỗ ngồi / nằm như ý muốn, con số ngày ngày càng tăng mà tôi thì không nghĩ rằng với việc nắm bắt con số như vậy việc đầu tư không có gì là quá khó khăn. Nhưng chỉ có chỉ thị từ trên thì việc phát triên mới theo hình thức và ồ ạt.
Còn tôi, có lẽ nên dừng ở đây, tôi sẽ tiếp tục học cách phân tích dữ liệu từ các bạn tư bản kia, tôi sẽ là người thực hiện, dù tôi chỉ là hạt muối nhỏ nhoi trong cái hồ toàn rong rêu này.