Ngày xưa, chị Nhím học trường Mầm Non cùng các bạn trong làng. Chị Nhím thích mặc váy đầm rồi chơi cầu trượt, và mặc áo dài tứ thân lên sân khấu nhảy điệu van-xơ với anh bạn vừa béo vừa lùn ở trong lớp chị Nhím. Bạn trai cùng lớp Nhím, cậu nào cũng lùn.
Là vì Nhím chăm uống sữa, Nhím cao nhất trường. Đứng giữa sân trường tập thể dục cùng các bạn, Nhím cao hơn các bạn hẳn một cái đầu. Vì thế, Nhím khóc nhè là cả trường đều nhìn thấy.
Nhím rất hay khóc nhè. Mỗi khi mẹ về Việt Nam thăm Nhím, đưa Nhím đi học buổi sáng, là Nhím đều khóc nhè. Cả trường Nhím đều nghĩ, cái bạn cao cao ấy, sao mà làm nũng thế, hư quá!
Trước khi đi ra sân bay, để bay ra nước ngoài, mẹ thường bảo Nhím:
– Con ở nhà không được khóc nhé. Lớn rồi, ai lại “khóc nhè – chè thiu”?
Nhím trả lời dứt khoát:
– Con chưa lớn!
Mẹ hỏi:
– Vì sao?
Nhím giải thích:
– Thế sao con lớn mà con vẫn chưa có em?
Vài năm sau, Nhím đi học lớp Một, rồi lớp Hai, Nhím vẫn hỏi mẹ câu hỏi ấy. Nhím nghĩ em bé là một món quà tuyệt vời mà mẹ phải mang tặng cho Nhím từ lâu rồi mới phải. Mỗi ngày đi học về, Nhím thường nhắc mẹ về món quà ấy:
– Mẹ ơi, lớp con bạn nào cũng có em hết rồi, mẹ ạ!
Mẹ vừa lái xe máy chở Nhím vừa ậm ừ. Đường rất đông xe, câu hỏi của Nhím rất khó trả lời.
– Mẹ ơi, các bạn lớp con học lớp Một đã có em rồi mẹ ạ!
Ý chị Nhím nói rằng, thế mà con đã học lớp Hai rồi, con vẫn chưa có quà!
Một hôm mẹ nói:
– Nhím hãy ôm chặt mẹ vào, vì bao giờ mẹ có em bé, vòng tay con sẽ không ôm xuể mẹ nữa đâu! Vì trong vòng tay con sẽ có thêm… một em bé nữa!
Và thế là em Chuột Ú ra đời. Mà mẹ tặng Nhím nhiều quà lắm, hai năm sau Nhím lại được tặng thêm Mì Tôm nữa. Món quà của Nhím thường không có răng, ít khóc nhưng hay đái dầm, có khi ướt cả quần áo chị Nhím.
Nhưng có sao. Nhím vui lắm. Vì món quà Chuột Ú giờ đây thường ôm Nhím bằng cả một vòng tay, ôm rất chặt. Còn món quà Mì Tôm thường để cho Nhím hôn vào cái má thơm tho, cái bụng phệ dễ thương, cười khanh khách.
Biết đâu, hai em trai thì nghĩ rằng, Nhím mới chính là món quà mà mẹ dành cho hai em đấy!
Leave a Reply